YÊU NGƯỜI TỬ TÙ - Trang 55

vừa đánh tên anh ta vào phần tìm kiếm là lập tức một loạt các bài báo hiện
ra trước mắt tôi. Xem kỹ ngày tháng trên các bài báo đó, tôi nhận thấy đó là
khoảng một năm sáu tháng về trước - lúc tôi vẫn đang còn ở Paris. Anh ta là
thủ phạm giết hại cả hai mẹ con sống ở phường Imun-dong. Vụ việc đó
được tóm lược thế này: Anh ta và đồng bọn đã giết hại một người phụ nữ
họ Park mà trước đó từng có quen biết, không chỉ dừng lại ở đó chúng còn
cưỡng đoạt và giết hại cả cô con gái mới có mười bảy tuổi của bà ta, cũng
như giết luôn cả người giúp việc lúc ấy vừa mới đi chợ về.

“Cưỡng hiếp rồi giết hại một cô gái mới có mười bảy tuổi” - Tôi nín thở

khi đọc đến câu ấy. Tự nhiên tôi cảm thấy trong miệng mình có vị gì đó
tanh tanh giống như là lợi tôi đang bị chảy máu. Sau này trong vòng một
tháng liên tục tôi phải đi cùng cô đến thăm con người ấy sao? Tôi cảm thấy
như tôi đã xúc phạm bản thân mình, khi tôi đem so sánh anh ta giống tôi ở
cái điểm lúc nào cũng thích la hét ầm ĩ rồi bảo với mọi người xung quanh là
cứ để yên cho mình chết đi. Tự dưng tôi muốn hét lên thật to, rằng: Với
những tội phạm đang muốn chết như anh ta, tại sao chính phủ Đại Hàn dân
quốc này lại không ra lệnh xử tử cho chết ngay đi. Cho anh ta sống đến tận
bây giờ mà anh ta không biết cảm ơn thì chớ, lại còn cao giọng bảo là cứ
cho mình được chết nhanh đi. Thế mà tôi lại phải đi tìm gặp loại người rác
rưởi ấy. Tự dưng tôi nghĩ có lẽ mình nên đi chữa trị thần kinh ở bệnh viện,
còn hơn là đi gặp loại người ấy. Nghĩ đến đây tôi thấy ác cảm với những
việc cô Mônica đã làm cho anh ta. Như việc cô mang quần áo ấm cho anh
ta, hay mua bánh đem đến cho anh ta ăn rồi lại còn nỉ non “con là một
người vô cùng ấm áp” hay “dù con có tội gì đi nữa thì đó cũng không phải
là bản chất con người của con”. Tôi đứng dậy đi vào bếp và rót một cốc
Whisky thật lớn rồi uống cạn một hơi. Lồng ngực tôi bấy giờ có vẻ như đã
bớt khó chịu đi đôi chút. Nhưng không hiểu sao có một cái gì đó lại kéo tôi
đến ngồi trước máy vi tính. Cưỡng hiếp một cô gái mới có mười bảy tuổi...
Tôi lẩm nhẩm đi lẩm nhẩm lại cái câu ấy. Cứ như là tiếng kêu cứu của cô
gái ấy đang vang vọng vào tai tôi vậy. Và tôi cảm nhận được cả sự sợ hãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.