thực cô cũng không nên cùng anh gần gũi như thế nữa, nếu đã không thể là
người yêu thì còn hành động mờ ám như vậy để làm gì?
Nhưng dường như anh không hề cảm nhận được sự từ chối của cô, mặc kệ
ánh mắt cô có lạnh lùng băng giá đến cỡ nào, anh vẫn cười vô cùng ấm áp,
khi cô nói giữa họ, ngoại trừ việc trở thành bạn bè ra thì không thể có thêm
mối quan hệ nào khác nữa, anh liền nói, vậy thì cứ làm bạn bè đi.
Anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, mặc cô tùy hứng, mặc cô hoành hành,
muốn làm gì được.
Dần dần, chuyện phải cự tuyệt, hờ hững lạnh nhạt với anh đã trở nên vô
cùng khó khăn đối với cô. Cô nghĩ, nếu hai người có thể quên chuyện đã
xảy ra ngày hôm đó, tiếp tục làm bạn bè thì đây cũng không phải là điều
không thể... Hóa ra làm chuyện bịt tai trộm chuông*, thỉnh thoảng cũng là
một loại hạnh phúc.
(*Bịt tai trộm chuông tai để ăn cắp chuông; tự lừa dối mình; lừa dối mình
không lừa dối được người khác)
Có lẽ cô quá luyến tiếc không muốn để mất anh, muốn anh mãi mãi ở bên
cạnh mình, cho dù vui vẻ hay buồn đau đều có anh hiện diện. Cô không
dám tìm hiểu đến tận cùng xem cảm nhận của bản thân với anh là gì thêm
một lần nữa, nếu anh đã nói là bạn bè, vậy cứ là bạn bè đi.
Mỗi ngày cùng nhau ăn một bữa cơm, có lẽ sẽ không phải là quá mức đâu
nhỉ? Hơn nữa cho dù cô không đi, Thẩm Luật cũng sẽ cương quyết kéo cô
lại, giờ phút này, sự ngang ngược của anh sẽ bốc thẳng lên đầu! Cô thừa
nhận, bản thân mình ích kỷ , vừa không muốn cho anh cái gì, nhưng cũng
không muốn để mất người bạn như anh bên mình.
Trừ việc thỉnh thoảng hay vu vơ nói qua thì có vẻ Thẩm Luật cũng đã quyết
định quên đi chuyện ngày hôm đó rồi.