Mục Trạch vẻ mặt kiên nghị, thầm than một tiếng: "Chuyện tình cảm
chưa từng có xứng hay không." Tầm mắt của anh dừng lại ở đôi tay đang
nắm chặt lại của cô: "Nếu đã thích thì phải tranh thủ, nếu có được thì sẽ
phải quý trọng, đơn giản như thế."
Mạnh Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, cô sớm đã hiểu nhiều chuyện, nếu là thật
sự đơn giản như vậy, làm sao lại có nhiều biến cố xảy ra trong tình cảm,
huống chi cô cho đi không được, và cũng không thể cho.
"Mục Trạch, anh cũng hiểu tâm ý của Ất Ất." Mạnh Hạ yên lặng nhìn
vào anh, ánh mắt kiên định nhìn thẳng, anh rất tốt.
Đôi mắt của Mục Trạch buồn buồn, bàn tay vô thức nắm chặt. Anh tin
tưởng tuyệt đối vị trí của Tiêu Ất trong lòng của Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ nhắm mắt được, âm thanh từ nơi sâu kín mang theo nét tang
thương, vì có những thứ không thuộc về cô: "Em lại hiểu rất rõ." Ất Ất và
cô là cũng một kiểu người, yêu là trao đi trọn vẹn. Một khi đã yêu thì sẽ rất
khó để xuống.
Mục Trạch âm thầm than thở, ngắm nhìn cô, trong giọng nói là vẻ cô
đơn không hề che giấu: "Em hiểu tất cả mọi người, nhưng trên đời này em
đã không hiểu hai người." Mi tâm của anh nhăn lại, bỗng nhiên nói ra: "Từ
Dịch Phong và anh."
Chỉ khác biệt là, Từ Dịch Phong ở trong lòng cô đã hơn mười năm, mà
anh và cô mới quen biết hơn bốn năm, sợ là ngay cả một góc của Từ Dịch
Phong cũng không bằng. [Á… đừng có so thời gian mờ~ T^T]
Mục Trạch chiếm lấy tầm nhìn của cô, quả nhiên, vừa nhắc tới tên của
người kia, ánh mắt của cô chợt lóe lên rồi mất hồn.
Có vài người một khi đã từng yêu, dấu vết đã lưu lại đó vẫn mãi tồn
tại, có lẽ chỉ là cất giấu ở một nơi nào đó trong đáy lòng.