YÊU THƯƠNG - Trang 217

Từ gia. Ngọn đèn sáng chói như ban ngày.

Đàm Dĩnh ngồi ngăn ngắn ở trên ghế bằng gỗ Tử Đàn, sắc mặt hơi

trầm trầm.

Từ Dịch Phong buổi sáng nhận được điện thoại của mẹ, lúc này đã

hơn mười giờ tối mới về đến nơi. Sắc mặt của Đàm Dĩnh càng ngày càng
không tốt, giương mắt nhìn con trai của mình. Trong lòng bỗng dưng thở
dài một hơi, trực tiếp nói đến đề tài chính, trong lúc này mẹ con Từ gia
không cần phải che giấu.

"Mạnh Hạ, đứa bé ấy là thế nào?"

Người của Từ Dich Phong dừng lại: "Mẹ hy vọng như thế nào?"

Con trai của bà từ trước đến nay cường thế, không để cho người khác

áp đặt một chút tâm ý nào. Đàm Dĩnh nhấp một ngụm nước trà đã nguội:
"Mẹ hy vọng con và Kỳ Kỳ kết hôn."

Ánh mắt của Từ Dịch Phong lạnh lẽo: "Mẹ, nếu như đứa nhỏ ấy là của

con?"

Đàm Dĩnh mở miệng, giọng nói kiên quyết: "Đứa nhỏ của Từ gia tất

nhiên là do người của Từ gia nuôi dưỡng."

Từ Dịch Phong nghe vậy, khóe miệng cười một tiếng: "Đáng tiếc,

không thể như mẹ mong muốn. Con của con cũng không phải là người nào
cũng có thể sinh được."

.

.

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.