Phong hết sức ủng hộ.
Không thể phủ nhận, kỹ năng hội hòa của Kiều Dịch Kỳ rất xuất sắc,
chỉ là hình ảnh thể hiện rõ ràng làm không khí phai nhạt đi chút ít. Nếu
tranh vẽ của Mạnh Hạ cùng so sánh với cô nàng thì liền thắng về mặt cảm
giác, thường thường có để làm động lòng người nhất chính là biểu hiện
được một chi tiết tình cảm rất nhỏ.
Mục Trạch lẳng lặng đi ở bên cạnh cô, cùng không nói chuyện.
Bước chân của hai người dừng lại ở trước một bức họa, trong tranh là
một người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc, mặt mày thâm thúy, khóe
miệng khẽ cong, nghiêm túc tập trung. Chỉ là một mặt khác, cò thể nhìn ra
là người họa sỹ nhất định rất yêu người đàn ông này mới có thể họa một
bức tranh tỉ mỉ như vậy.
"Ca…" [Tên của bức tranh.]
Mạnh Hạ mỉm cười nhưng người hơi co lại, gương mặt của Kiều Dịch
Kỳ sáng lạn như cánh hoa anh đào. Lúc nhìn thấy Mạnh Hạ đã thoáng
ngưng trệ, nhưng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.
"Tiểu Hạ, cô cũng tới sao?"
"Chúc mừng cô." Mạnh Hạ chân thành tha thiết nói ra.
Kiều Dịch Kỳ mỉm cười, ánh mắt rơi vào bức họa bên cạnh, hai gò mà
hiện ra một tầng nhàn nhạt đỏ hồng, rất động lòng người: "Đã để chê cười."
Nói xong, cô ta hướng về phía sau Mạnh Hạ vẫy vẫy tay.
Mạnh Hạ và Mục Trạch xoay người cùng một lúc. Mục Trạch vẫn
hững hờ như mây trôi nước chảy, anh không để lại dấu vết đến gần Mạnh
Hạ, bàn tay đột nhiên giữ chặt lấy, không cho cô cự tuyệt. Đầu ngón tay của