YÊU THƯƠNG - Trang 237

"Anh muốn biết?" Cô kiềm nén được nhưng khi cất tiếng nói ra mới

thấy tiếng nói của mình đã nghẹn ngào run rẩy. Ngay lập tức phẫn nộ cười
một tiếng, bờ vai mảnh khảnh nhẹ run lên một cái, ánh mắt sâu kín nhìn
qua hắn: "Lúc tôi còn nhỏ đã bị viêm ruột thừa, khi đó quá sợ đau nên ba
mẹ không đành lòng để tôi cắt bỏ, chỉ yêu cầu truyền nước cho khỏi, về sau
mãi không có đau lại. Sau khi cha tôi gặp chuyện không may, tôi và mẹ đi
đến thị trấn nhỏ kia, cuộc sống khó khăn nhưng anh trai tôi khi đó lại bỏ đi.
Tôi vừa lo vừa vội, vừa đi làm, vừa đi tìm ca ca của tôi khắp nơi. Ba bữa
cơm không đều, về sau bệnh ruột thừa tái phát, cứ cho là truyền nước sẽ ổn
nhưng mà về sau không chịu nổi nữa nên cắt bỏ, để lại vết sẹo này."

Cánh môi của cô nhẹ nhàng cong lên, nhàn nhạt nói ra, rõ ràng cảm

thấy tay của Từ Dịch Phong run lên. Mạnh Hạ ngẩng đầu lên, sắc mặt có
chút tái nhợt, cô nỗ lực không để cho nước mắt rơi xuống.

Miệng vết thương đã khép lại từ lâu, đau xót có sâu hơn nữa cũng đã

đi qua, chỉ là đã chết rồi sẽ không cách nào tìm lại được.

Từ Dịch Phong vừa nghe xong, sắc mặt đại biến, ánh mắt có chút sợ

sệt. Hắn lạnh lùng nheo mắt lại, trong đầu bỗng dưng có một ý nghĩ nhưng
chỉ là hắn cảm thấy hơi bồi hồi, không dám chạm vào.

"Chỉ như vậy?"

"Vậy anh cho rằng thế nào?" Cô đột nhiên khúc khích cười: "Anh cho

rằng đây là miệng vết thương của việc sinh mổ chứ gì?" Mạnh Hạ mở to
đôi mắt, có chút khinh thường: "Nghe nói thân phận của Nhạc Nhạc anh đã
điều tra qua, đã như vậy anh còn nghi vấn cái gì."

Ở bên ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa: "Mạnh Hạ, cô xong chưa?"

Mạnh Hạ nhẹ giọng đáp lại một tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.