Ngón trỏ của Giản Ninh hơi động đậy:"Đơn từ chức của cô, tôi tạm
thời nhận lấy, nhưng mà còn phải được cấp trên phê chuẩn."
Mạnh Hạ hiểu rõ, lúc trước Từ Dịch Phong lấy Tiêu Giáp ra để uy
hiếp cô đến Tinh Thành. Hôm nay cô muốn rời đi, về lý cũng nên nói với
hắn một tiếng, nhưng mà cô lại không có tâm ý này.
Khẽ mỉm cười với Giản ninh rồi xoay người rời đi. Thời gian ở nơi
này cũng không thể lâu hơn nữa, rất nhanh sau đó là thu dọn xong đồ đạc
của mình. Cô thở ra một hơi, lúc này nên rời khỏi thôi, kỳ thật đối với bọn
họ như vậy mới là tốt nhất.
***************************
Mạnh Hạ đi một chuyến đến ngục giam Đông Giao.
Ở một vùng đồng nội trống trải có một khu nhà, trang trọng và nghiêm
túc, lại không có một chút thoải mái nào. Mạnh Hạ đứng ở cổng lớn, hai
chân nặng nề, trong lòng ngột ngạt khó chịu, đại khái là ánh mặt trời quá
chói chang nên đôi mắt của cô là một mảnh chua xót.
Lúc rời khỏi thành phố C, cô và mẹ có đến thăm cha một lần cuối
cùng. Lúc phải rời đi, Mạnh Lý chỉ nói một câu: "Tiểu Hạ, đừng tới nơi này
nữa, cha cũng sẽ không gặp con."
Về sau lúc cô lại đến, mỗi một lần chời đợi buồn chán thật lâu, mà đáp
án lấy được vĩnh viễn đều là không gặp. Cô hiểu rằng cha đang tự trách,
không có mặt mũi nào để gặp mình.
Đã rất lâu rồi không có tới nơi đây, cuối cùng cũng tới, đại khái là
đoán được cha cũng sẽ không chịu gặp, nên cô để lại một bức thư.
"Ba ba, đợi đến ngày con kết hôn, con lại đến thăm người. Nếu như
người không gặp, cả đời này con tuyệt đối sẽ không gả."