mơ hồ nhưng không ngừng tự dặn lòng: Không thể rối loạn, dù có thay đổi
như thế nào, cũng không trở về như trước kia được.
Từ Dịch Phong nhìn thấy cô cúi thấp đầu xuống, cả người ở trong một
trạng thái mờ mịt. Hàng mi dày và dài tạo thành một cái bóng hình mặt
trăng lưỡi liềm trên mặt, nơi bóng tối đó quầng thâm rõ ràng có thể nhìn
thấy được, đại khái là chuyện tối hôm qua cô còn chưa có rõ ràng.
Từ Dịch Phong, người này mặc dù bá đạo và lạnh lùng, nhưng chỉ cần
chuyện mà hắn nhận định thì tất nhiên sẽ không thay đổi. Hắn hiện tại đã
đem Mạnh Hạ nâng niu ở trong lòng, sẽ theo một cách tự nhiên muốn đối
xử tốt với cô. Thứ nhất là vì trước kia cô đã trải qua những đau khổ đó, thứ
hai là trong lòng hắn cũng muốn nhanh chóng hòa hoãn quan hệ của hai
người.
Hắn nhìn thấy cô mãi vẫn chưa cử động, mới đưa tay cầm lấy đồ mặc
ở nhà để ở bên cạnh, mặc vào cho cô, động tác dịu dàng: "Đi rửa mặt trước,
lát nữa xuống lầu ăn điểm tâm."
Cả người Mạnh Hạ đều lười biếng dựa ở đấy, không quan tâm đến
hắn.
Từ Dịch Phong thấy cô như vậy, liền nghiêng người qua: "Sao vậy,
muốn anh bế em đi rửa mặt?"
Sắc mặt Mạnh Hạ tái nhợt, vén chăn lên, lúc xuống giường chân hơi
run lên. Từ Dịch Phong theo sát ở phía sau, vừa định đỡ cô, Mạnh Hạ liền
đưa tay ngăn cản: "Anh đừng đụng vào tôi."
Lời nói này, vẫn còn thật ngoan cố.
Từ Dịch Phong cười khổ một tiếng: "Anh ở dưới lầu chờ em."
.