Mạnh Hạ nheo mắt lại, cảm thấy buồn ngủ, Từ Dịch Phong đem máy
điều hòa giảm nhiệt độ xuống, tạo một không gian thoải mái nhất. Mạnh Hạ
dựa người ở trên ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Đang lúc mông lung, cô nghe được một giọng nam đang tận lực đè
thấp âm thanh: "Cô ấy đang ở chỗ của tôi."
Trên mặt cô lại được một hồi vuốt ve dịu dàng, giống như thương,
giống như yêu.
Mạnh Hạ mở mắt ra, bỗng dưng liền thấy đôi mắt thâm thúy của hắn,
lại còn u ám đến thế. Bàn tay của Từ Dịch Phong thoáng chốc đặt ở trên gò
má của cô, nghe được cả tiếng hô hấp của cả hai. Thân thể của cô hơi cứng
lại một chút, ngay lập tức hoảng loạn một hồi mà bật người dậy. "Cốp" một
tiếng, cái trán của hai người đụng vào nhau, nặng nề.
Mạnh Hạ kêu đau một tiếng, quả thật là đau quá nha.
"Như thế nào mà lại nôn nôn nóng nóng như vậy?" Từ Dịch Phong
nhíu mày, bưng mặt của cô lên, quả nhiên đã bị đỏ lên.
"Anh đừng có mà động tay động chân!" Mạnh Hạ hất tay của hắn ra,
liếc nhìn chiếc điện thoại cô để ở trên đài xe, nhìn tới đồng hồ, đã 6 giờ
chiều.
Từ Dịch Phong nghiêng người về phía trước, dang hai tay ra, vững
vàng nhốt chặt lấy cô, ánh mắt thay đổi mấy lần, giọng nói buồn bực vang
lên: "Cũng không phải là không quen, em có nơi nào anh chưa có chạm
qua!"
Sắc mặt của Mạnh Hạ ửng hồng một hồi, tức giận xoay mặt đi, nhìn ra
ngoài của cô, đây là đâu nhỉ?