Trong mắt Mạnh Hạ đau xót, cô bàng hoàng không nhúc nhích được,
khí lực toàn thân đều bị rút đi hết.
Nhạc Nhạc dè dặt nhìn vào cô, sau đó đem cái ly đặt lên mặt bàn, có
chút sợ hãi: "Mẹ, mẹ mấy ngày rồi không có đưa con đi nhà trẻ, hôm nay
có thể đưa con đi học không?"
Mạnh Hạ hít sâu một hơi không nói gì được, trong lòng đau xót đến
cực điểm.
Tiêu Ất kéo Nhạc Nhạc qua hôn cô bé một cái: "Bữa nay dì Ất Ất xinh
đẹp đưa con đi họ có được không? Mẹ con mấy ngày nay thân thể không
thoải mái."
Nhạc Nhạc đưa mắt nhìn Mạnh Hạ, làm nũng nói ra: "Như vậy ạ, vậy
con không đi nhà trẻ, con ở nhà với mẹ."
Đứa bé hiểu chuyện quá sớm, làm cho cô yêu thương không dứt, cô
chầm chậm ổn định tinh thần. Cuối cùng cũng run run đưa tay ra, bế con
gái vào lòng, cột tóc cho cô bé: "Mẹ không có chuyện gì nghiêm trọng, con
đi lấy cặp đi, mẹ đưa con đi học."
Nhạc Nhạc vừa nghe thấy, khóe miệng đã lập tức cong lên: "Vâng ạ."
Tiêu Ất hướng về phía cô mỉm cười: "Như vậy là được rồi." Nhạc
Nhạc là một tay cô nuôi lớn, kỳ thật thương tâm và khó chịu vẫn dồn về
Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ đứng dậy, ánh mắt cô đơn: "Tớ đã mất đi đứa con, năm đó
nếu không phải là có Nhạc Nhạc, tớ cũng sẽ không đi đến được ngày hôm
nay."
"Mẹ, con đã xong rồi, có thể đi được chưa?"