trong lấy ra một chiếc súng lục đã 3 năm không đụng đến.
"Việc này trước hết đừng nói với bất kỳ ai, đầu tiên phải xác định có
phải là Đại Mã nhúng tay vào hay không." Vẻ mặt của anh đầy đắn đo
vướng mắc: "Tiểu Lãng nếu xảy ra chuyện…" Lời nói của Mạnh Tiêu
không tiếp tục được nữa, Tiểu Lãng nếu như có chuyện thì sẽ không chỉ có
Mạnh Hạ bị phá hủy, mà Từ Dịch Phong sợ là cũng không xong rồi.
Còn có Nhạc Nhạc… Anh thở hắt ra một hơi, cắn răng thật chặt, trong
họng đã dâng lên máu tươi.
*****************************
Mạnh Hạ sau khi nhận được tin này, cả người chết sững không nói
một lời, chỉ ngồi một chỗ. Cho dù có ai nói gì cô cũng không đáp lại, không
có một thái độ nào, không khóc lóc, cũng không ầm ĩ, tựa như một tượng
gỗ vô hồn.
Từ Dịch Phong nhẹ nhàng đi tới, giữa chân mày tràn đầy ảm đạm,
xung quanh lan tỏa một vẻ đau xót trầm trầm, cả người dường như đã hoàn
toàn thay đổi.
Hắn ngồi xuống giường, mỉm cười trấn an, cầm lấy tay của Mạnh Hạ
lại thấy lạnh buốt như băng đá. Từ Dịch Phong hít lấy một hơi, giọng nói
run run: "Tiểu Hạ, các con sẽ không có chuyện gì, anh cam đoan với em."
Giọng nói trầm trầm của hắn mang một sự tỉnh táo riêng biệt.
"Không có việc gì đâu."
Mạnh Hạ rốt cuộc cũng cử động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Từ
Dịch Phong: "Từ Dịch Phong, nếu như con không có việc gì, chúng ta kết
hôn đi." Đôi mắt kia mặc dù là đang nhìn hắn, nhưng dường như bên trong
đó lại không có gì cả, hoàn toàn trống rỗng.