Mục Trạch đi tới, xem tờ rơi quảng cáo ở bên cạnh cô, lập tức hiểu ra.
Anh nghiêng đầu, không biết ở bên tai Nhạc Nhạc đã nói gì đó khiến vẻ
mặt của bé con ngạc nhiên mừng rỡ, đôi mắt tròn linh hoạt mở thật to:
"Thúc thúc, thật vậy chăng?"
Mục Trạch nhìn về phía Mạnh Hạ: "Tiểu Hạ, chi bằng chúng ta cùng
tham gia đi?"
Mạnh Hạ mi tâm nhăn lại: "Mục Trạch, anh không cần phải như vậy?"
Mục Trạch giống như không nghe thấy lời nói của cô: "Anh xem phần
thưởng một chút, ui, cái giường ngủ nhỏ xinh đẹp như vậy, còn có xe đạp,
cái này xem ra thật thú vị…"
"Mẹ, mẹ, tham gia được không?" Nhạc Nhạc giẫm chân: "Nhạc Nhạc
thật là muốn có một chiếc giường nhỏ a, như vậy mẹ lúc ngủ cũng sẽ không
bị Nhạc Nhạc chen lấn."
Mạnh Hạ lập tức nhức đầu.
"Đúng vậy, vị phu nhân này, tiên sinh ngài ấy cũng đều đồng ý. Nếu
con nhỏ đã thích như vậy sao không tham gia một chút, coi như là một lần
hoạt động cùng con ruột."
Mạnh Hạ sắc mặt nhẹ thay đổi thành hơi gượng gạo, có một chút lúng
túng liếc qua Mục Trạch, cảm giác có chút khó hiểu: "Anh ấy… không phải
là tiên sinh của tôi."
Người kia nhất thời hơi rối loạn và có chút thẹn thùng nhưng cũng
không muốn bỏ qua hoàn cảnh ưu tú như thế, tích cực thuyết phục: "Không
phải là người một nhà cũng có thể thử tham gia một chút, bạn nhỏ này đáng
yêu như vậy, không tham gia thực sự là đáng tiếc."