Từ Dịch Phong nhìn thấy Nhạc Nhạc núp ở trong ngực của Mục
Trạch, tìm kiếm giúp đỡ từ một người không có liên quan chút nào, khóe
miệng của hắn từ từ dâng lên một nét cười lạnh: "Buông tay?" Hắn lầm
bầm lặp lại lời nói của Mục Trạch, phì cười thành tiếng, từ từ buông lỏng
tay Mạnh Hạ ra.
Hai tròng mắt lạnh lùng liếc về phía Mục Trạch: "Trạch, hai chữ đó là
tôi nên tặng cho cậu mới đúng." Dừng lại một chút, giọng nói mang theo
cảnh cáo: "Từ Dịch Phong tôi từ trước đến nay sẽ không có từ "buông
tay"… ngoại trừ là hủy diệt. Mạnh Hạ, đứa bé này bây giờ cô còn có gì để
giải thích?"
Mạnh Hạ đưa mắt nhìn Nhạc Nhạc, đón lấy lời nói của Từ Dịch
Phong, thản nhiên nói ra: "Nhạc Nhạc là con gái của tôi, bất luận với kẻ
nào cũng không có liên quan tới, nhất là anh."
"Không có liên quan?" Từ Dịch Phong hơi cong cánh môi mỏng lạnh
một cái: "Cô xác định?"
Mạnh Hạ đứng lên thẳng tắp đối mặt với ánh mắt của hắn, ở trong đôi
mắt đó đã nhìn thấy bóng mình. Cô chờ đợi quá lâu, trong mắt của hắn mới
có mình, nhưng bây giờ không phải là những gì cô muốn. Cô miễn cưỡng
cười một tiếng, bật thốt ra mấy chữ: "Không liên quan gì đến anh." [***]
"Luật sư Chu ngày mai sẽ liên lạc với cô." Từ Dịch Phong một chút
thương thảo cũng không có, liền tuyên bố như vậy.
"Từ Dịch Phong, anh không có quyền." Trong ngực của Mạnh Hạ đột
nhiên dâng lên một hồi buồn bực.
"Luật pháp sẽ dành lại quyền lợi cho tôi. Tôi lấy lại những thứ thuộc
về mình thì có gì là không thể?"