YÊU THƯƠNG TRAO ANH - Trang 274

Thấy cô vẫn khổ sở giấu giếm, Cố Hoài Ninh bật cười: “Em giả bộ cũng

giống lắm, nếu không phải bị anh bóc mẽ thì chắc còn lâu mới chịu khai
ra”, nói xong, anh đưa điện thoại cho cô, giọng có vẻ rất uy nghiêm: “Xem
đi, còn giấu được nữa không!”.

Nghe anh nói vậy, Lương Hòa vô cùng băn khoăn. Cô mở điện thoại ra

xem, bất ngờ đến nỗi khóc không thành tiếng. Cô nói có sai đâu, lần này,
mẹ chồng thật sự muốn anh trở về mà. Biết hôm nay anh phải đi, vừa sáng
sớm bà đã nhắn cho cô một tin nhắn cổ vũ tinh thần: “Hòa Hòa, chuyện
hôm qua mẹ nói với con, con đã nói với Hoài Ninh chưa? Đừng quên đấy,
phải tranh thủ thời gian!”.

Cô đặt điện thoại xuống, tỏ ra biết lỗi.

Cố Hoài Ninh phát hiện, Lương Hòa không được thông minh cho lắm,

nhưng thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn, khiến người ta không nỡ trách
móc thêm nữa. Cô yên lặng không nói gì, Cố Hoài Ninh thấy lạ bèn đưa tay
nâng cằm cô lên, mới phát hiện cô đang cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Giật cả mình, anh đưa tay lên sờ trán cô, nhưng lại bị cô hất ra: “Đừng
chạm vào em!”.

Giọng nói chua chát đến mức Cố Hoài Ninh phải cau mày, giữ chặt cánh

tay đang vùng vẫy loạn xạ của cô: “Sao thế? Không được làm bậy!”.

Lương Hòa bực bội giằng cánh tay đang bị anh giữ chặt, đến nỗi nước

mắt trào cả ra. Cô ngồi xuống sô pha, òa khóc: “Em nói cho mà biết, sao
các người lại đáng ghét thế? Đùa cợt em, chèn ép em vui lắm sao? Trong
lòng em bây giờ vô cùng lo lắng, khó chịu, anh có biết không?”.

Đồng chí đoàn trưởng vừa nghe đã thấy không ổn, nhíu mày hỏi: “Ai

chèn ép em?”.

“Anh nói xem còn có thể là ai nữa!”, Lương Hòa từ nhỏ đến lớn chưa

từng rơi vào hoàn cánh bị kẻ trước người sau dồn ép như thế này, một bên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.