YÊU TINH - Trang 144

Cánh cửa được mở hé ra một nửa. Là Eun Tak. Cô là người đầu

tiên nhấn chuông cửa ngôi nhà này suốt sáu mươi năm qua. Vì không nghe
thấy phản ứng từ bên trong nên cô cứ nghĩ không có ai ở nhà. Eun Tak bước
lên một bậc, thò đầu vào. Trên đầu cô thình lình xuất hiện một cái bóng. Cô
đã nghĩ đó là Yêu Tinh, nhưng rồi ngay lập tức nhận ra gương mặt của Thần
Chết. Eun Tak giật nảy mình, nhanh chóng lùi lại.

“Đây… có phải nhà của Yêu Tinh không ạ?”

“Đây là nhà tôi mà? Cô đến tìm tôi đấy à? Còn tìm đến tận cửa

nữa cơ đấy?”

“À, à không. Chắc tôi nhầm…”

Eun Tak tiếp tục bước lùi về phía sau. Bộp một tiếng, hình như cô

va phải thứ gì đó, vội quay đầu lại nhìn thì đã thấy Yêu Tinh đứng đó. Sự
xuất hiện bất ngờ của anh lúc nào cũng làm cô vừa giật mình vừa vui mừng,
nhất là lúc đang ở trước mặt Thần Chết thế này.

Cô bé này thật là… Đi theo anh vào cánh cửa của Yêu Tinh, giờ

còn nhấn chuông cửa nhà anh nữa. Còn không biết anh có nhà hay không,
vậy mà không biết sợ tìm đến tận nơi có thần chết thế này. Yêu Tinh xua tay
với Thần Chết, ý bảo anh ta mau vào nhà, rồi chợt nghĩ, đến lúc anh quay trở
lại Hàn Quốc, chắc Eun Tak cũng chẳng còn trên đời này nữa. Số mệnh của
con người thật sự vô cùng ngắn ngủi. Vậy nên lần gặp trước anh đã coi như
lần gặp sau cuối, thế mà giờ Eun Tak lại đang đứng sờ sờ trước mặt anh.

“Cô là ai thế hả? Làm sao cô tìm được đến đây?”

“Tôi hỏi mấy con ma nhà Yêu Tinh ở đâu. Nhưng sao Thần Chết

cũng ở nhà này vậy? Hai người ở chung à?”

“Chỉ hết hôm nay thôi. Cô đến đây làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.