trang phục của tội nhân, bộ dạng ai nấy đều vô cùng tiều tụy và thảm hại,
xem ra họ đã phải chịu tra tấn không ít.
Lúc này, anh mới ngộ ra ý nghĩa rõ rành rành mà trước đó không
hề nghĩ đến của những mũi tên chất chứa phẫn nộ bay về phía mình. Hoàng
thượng đã vứt bỏ Kim Shin thật rồi. Người ấy, bậc quân vương mà anh đã
đem cả tính mạng mình ra bảo vệ, giờ đang hất hàm nhìn xuống anh từ nơi
chính điện cao vời vợi kia.
“Trên bách tính có vua. Trên vua có thần. Vị thần ấy nghe đồn
chính là Kim Shin đấy ạ.”
Tên gian thần có chiếc lưỡi lắt léo y như loài rắn độc đang rủ rỉ
những lời xàm ngôn bên tai Hoàng thượng. Đôi mắt Người nhìn xuống Kim
Shin như có lửa, ánh mắt chứa đựng muôn vàn tâm trạng phức tạp không rõ
là gì. Anh từng là bề tôi trung thành nhất của Người, thế nhưng giờ đây lại
trở thành mối đe dọa lớn nhất của ngai vàng này ư? Đôi mắt cháy bỏng của
Kim Shin nhìn đăm đăm vào mắt Hoàng thượng, đôi mắt ấy từng là điều làm
Người vững tin nhất, vậy mà đối với bách tính lại là sự tồn tại “duy nhất” ư?
“Hắn dùng chuỗi chiến thắng liên tiếp của mình hòng mê hoặc
chúng sinh, cậy quyền thế trong tay bao phen nhạo báng hoàng thất. Nay xét
thấy phải nghiêm trị theo quốc pháp thì mới được ạ.”
Kim Shin chậm rãi lắc đầu. Thế nhưng Hoàng thượng dường như
đã hạ quyết tâm từ trước, bàn tay Người siết chặt thành nắm đấm.
“Người thật sự phải làm đến nước này sao?”
Giọng nói run rẩy của Kim Shin nghe thật bi thương. Anh tưởng
như tiếng khóc ai oán dội về từ nơi chiến trường xa xăm nào đấy cũng
không thể sánh nổi với tâm trạng buồn đau trong giọng nói của mình lúc
này.