“Mau mở cổng thành ra! Tướng quân Kim Shin đã giành chiến
thắng quay về rồi!”
“Kim Shin mau cởi bỏ quân phục, chờ nhận thánh chỉ.”
Chỉ là tên quan thất phẩm đứng trấn thủ trước cổng thành, vậy mà
dám dùng thái độ trịch thượng không biết trời cao đất dày đó hất hàm với
Thượng tướng quân Kim Shin sao? Một tướng soái đứng ngay trước anh liền
nổi giận, lớn tiếng quát mắng.
“Tên khốn nhà ngươi! Ngươi có biết mình đang đứng trước mặt ai
không hả?”
Anh ta toan rút kiếm ra đe dọa, Kim Shin đã đưa bàn tay phải
không bị thương của anh lên ngăn lại. Anh phát giác trong bầu không khí
của các binh sĩ trước cổng thành có gì đó khác với lúc nãy.
“Tội nhân đại nghịch Kim Shin mau buông kiếm, quỳ xuống nhận
thánh chỉ!”
Tội nhân đại nghịch. Hắn vừa bảo anh là tội nhân đại nghịch. Đôi
mắt đã nhuốm màu mỏi mệt của Kim Shin bắt đầu dao động dữ dội.
“Tên khốn! Ngươi mất trí rồi chắc!”
Người thuộc hạ đứng bên cạnh anh hét lớn.
Thánh chỉ ư? Không đời nào là thánh chỉ được. Không phải.
Không thể như thế. Anh đã liều mình chiến đấu theo thánh chỉ đó để trở về
đây cơ mà. Kim Shin vừa toan cử động, các cung thủ từ phía trên tường
thành liền nhất loạt kéo căng dây cung chĩa thẳng vào anh.
“Tội nhân đại nghịch Kim Shin!”