YÊU TINH - Trang 259

nhưng Eun Tak chỉ đỏ bừng mặt, bẽn lẽn nở nụ cười. Kể từ khi sống ở nhà
dì, cô không nghe được tin tức gì của cậu nữa. Gặp lại nhau thế này quả
đúng là có duyên.

Hồi học tiểu học, Tae Hee thường xuyên tìm đến sân bóng chày để

tập đập bóng từ máy bắn bóng tự động. Trong mắt Eun Tak lúc đó, hình ảnh
Tae Hee mạnh mẽ đánh bóng chày thật sự rất ngầu, nên mỗi khi Tae Hee có
ở sân bóng chày, cô bé lại đến nhìn trộm cậu. Tae Hee bảo: “Anh vẫn chơi
bóng chày như trước”, Eun Tak liền xuýt xoa.

“Anh học ở trường này ạ? Hôm nay, em cũng có bài thi ở đây

đấy.”

Tae Hee nở nụ cười rạng rỡ, vui mừng nhìn Eun Tak.

Yêu Tinh chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tái ngộ đó, phịch một

tiếng, bó hoa anh đang cầm trên tay rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Hình ảnh
Eun Tak năm hai mươi chín tuổi nở nụ cười rạng ngời gọi “Giám đốc ơi” lại
vụt qua tầm mắt anh.

“Thì ra là thằng đó à? Cái thằng “giám đốc” đó…!”

Sân trường đang khô ráo, bỗng từ đâu mây đen kéo đến che kín

bầu trời, rồi từng giọt mưa thi nhau trút xuống. Cơn mưa đến đột ngột làm
mọi người phải vội vàng chạy vào trong trường để tránh.

Đêm muộn, Eun Tak vừa hết ca làm thêm về đến nhà đã thấy Yêu

Tinh ngồi một mình ở bàn ăn nhai kem. Vốn rất thích kem nên cô nhanh
chóng kéo ghế đến ngồi cạnh anh. Yêu Tinh không biết đang cáu kỉnh điều
gì, lì lợm tuyên bố không đưa kem cho cô. Eun Tak bỗng nhớ đến cơn mưa
lúc nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.