YÊU TINH - Trang 286

kẻ có ý định đào bới điểm yếu của cậu không còn tồn tại ở bất cứ đâu trên
mảnh đất Goryeo này, cho đến khi những kẻ đó phải cắn chặt môi và bằng
lòng tôn kính sự tôn nghiêm của đức vua... Hoàng thượng mới có thể nuốt
xuống nỗi bất an. Cậu cũng chỉ là một con người yếu đuối nhu nhược mà
thôi.

Vậy nên một đêm muộn nọ, Hoàng thượng đã cho gọi người khiến

cậu sợ hãi nhất vào cung, người có sức mạnh hoàn hảo tuyệt đối, khác hoàn
toàn với cậu. Bên trong cung điện được thắp sáng bằng những cây nến,
khung cảnh trông mờ mờ tối. Gió thổi làm ánh nến thoáng lay động. Wang
Yeo sắc mặt nhợt nhạt, nhìn xuống Kim Shin đang quỳ gối. Một thanh
trường kiếm to và sắc bén được thái giám đặt xuống trước mặt Kim Shin.
Hoàng thượng ban kiếm cho anh rồi cất tiếng, giọng trầm trầm.

“Ta ban cho ngươi thanh kiếm chứa đầy sự phẫn nộ và nỗi lo lắng.

Hãy đi càng xa càng tốt. Nếu được thì đừng bao giờ quay trở về nữa.”

Kim Shin cúi đầu nhìn thanh kiếm, rồi ngẩng mặt lên nhìn Hoàng

thượng. Gương mặt lạnh lùng vô cảm của Hoàng thượng đượm nỗi bất an và
tức giận.

“Bệ hạ, những lời đó...”

Kim Shin không thể nói hết thành câu. Anh đã bôn ba trên rất

nhiều chiến trường. Tất cả những điều đó đều là vì Hoàng thượng, vì bách
tính đang sống ở đất nước của Hoàng thượng. Thế nhưng thay vì ngợi khen
công lao của anh, Người lại ban cho anh cái chết. Dù có bị Park Joong Heon
che đi đôi mắt, nhưng sự ngu muội của Hoàng thượng, cùng với tình cảnh
không thể làm gì được này khiến Kim Shin vô cùng phẫn nộ. Mệnh lệnh
không phải là chết ở nơi này mà là hãy nghĩ đến Hoàng hậu, tự sát để bảo
toàn danh dự. Tuy thế đây đã là sự khoan dung Hoàng thượng dành cho anh.
Hoàng thượng hãy còn rất trẻ, Hoàng hậu lại là muội muội của anh. Dù thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.