YÊU TINH - Trang 288

Heon vẫn không cúi đầu hành lễ với cô lấy một lần mà chỉ nghênh ngang
thách thức. Nét mặt rõ ràng mang vẻ coi thường, như thể hắn đang nhìn một
kẻ nô bộc của đám dân đen. Park Joong Heon không khác nào loài rắn độc
ngồi ngay trước mặt mình, Kim Sun cố trấn tĩnh lại tinh thần.

“Ngươi đừng làm lay động tâm can của Bệ hạ nữa. Cũng đừng che

mờ đôi mắt của Người. Việc xử lý cái chết của môn hạ thị trung không hề
thỏa đáng chút nào cả.”

Mặc kệ lời nói đanh thép của Kim Sun, Park Joong Heon chẳng

buồn chớp mắt lấy một lần. Hắn chậm rãi mở miệng.

“Mọi sự xử lý của vi thần đều đúng đắn cả. Duy chỉ có Hoàng hậu

lại bảo là sai lầm. Là do vi thần che đi đôi mặt của Bệ hạ, hay là Bệ hạ đã
nhắm mắt lại?”

“Tên khốn nhà ngươi.”

“Con tiện tì nhà ngươi!”

Ngón tay của Kim Sun siết chặt đến run lên bần bật. Nhìn Kim

Sun thất kinh biến sắc mặt, Park Joong Heon càng được thế lộng ngôn.

“Yeo do Tiên vương sinh ra nhưng lại một tay ta nuôi nấng. Sự tồn

tại của ta chẳng khác nào cha của Yeo. Kẻ để Yeo ngồi được lên ngai vàng,
kẻ để Yeo nắm cả thiên hạ trong tay chính là ta. Ta nói sai ở đâu sao? Chỉ là
muội muội của một võ thần thấp hèn mà dám lên giọng dạy bảo ta. Người
mà ngươi phải dạy bảo không phải là ta mà chính là đại huynh của ngươi ấy.
Chốn sa trường vốn chỉ có cái chết chực chờ, vậy mà đại huynh của ngươi
liên tục báo tin thắng trận về. Trong lòng hắn lẽ nào không có sự hiểm độc
hay sao?”

Rốt cuộc hắn đang nói cái gì vậy? Trái tim Kim Sun đập nhanh

như trống trận. Nhanh đến mức tưởng chừng sẽ ngừng đập. Hết biên giới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.