YÊU TINH - Trang 32

Hơn ba mươi năm đã trôi qua kể từ ngày anh bị thanh kiếm đâm

vào ngực. Khi Kim Shin quay trở lại cánh đồng, ở nơi ấy đã xuất hiện một
ngôi mộ đá. Nơi từng đặt thi thể anh, giờ lại là nơi thi thể của người gia nô
già cả nằm xuống. Đứa bé trai ông đưa đến đang chất đá lên ngôi mộ của
ông mình bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn, dính đầy bụi đất. Kim Shin đứng lặng
người.

Kim Shin siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đến nỗi gân máu hằn

rõ lên mu bàn tay. “Ngươi sẽ không quên một cái chết nào cả.” Đêm hôm
trước Thần đã nói như thế. Ta thật ngu xuẩn. Bỏ mặc con người chưa từng
lãng quên ta ở lại, lặn lội đường xa đến nơi ấy để được cái gì cơ chứ? Anh
lại gần đứa bé, nhặt từng viên đá chất lên ngôi mộ. Đá sắc nhọn đâm vào tay
anh.

“Ngươi... xem ra chính là tội lỗi đầu tiên mà ta phải gánh chịu.”

Giờ thì chẳng còn ai nhớ đến Kim Shin nữa rồi. Đến cả người cuối

cùng, anh cũng phải đành lòng nhìn ông ra đi. Khoảnh khắc đó, Kim Shin
nghĩ rằng đáng ra ngay từ đầu, anh nên tan biến thì hơn. Đứa bé trai đưa bàn
tay nhỏ nhắn của mình lên nắm lấy tay anh.

“Xin đại nhân hãy thu nhận tiểu nhân. Kể từ bây giờ tiểu nhân sẽ

hầu hạ người. Đây là di nguyện cuối cùng của ông tiểu nhân.”

Đứa bé cung kính hành lễ với Kim Shin một cách vụng về. Đôi

mắt anh đỏ thẫm như ánh mặt trời sáng sớm.

“Ta đã mờ mắt vì báo thù. Còn không kịp cất lời thăm hỏi người

tìm đến ta. Dẫu vậy, ngươi vẫn muốn theo hầu ta ư?”

Giọng nói Kim Shin thật bi thương. Đứa bé ngẩng lên nhìn anh

một lúc, rồi gật đầu. Yêu Tinh và người theo hầu bên cạnh anh, mối nhân
duyên dài đằng đẵng của họ đã bắt đầu như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.