YÊU TINH - Trang 362

Vì khóc, vì hét lên, giọng của Eun Tak trở nên nghẹn ngào, cô thở

hổn hển hỏi anh. Trên gương mặt của Yêu Tinh, bóng đen dần trĩu nặng.

“... Tôi sợ. Tôi rất sợ.”

Tấm lòng chân thật mà Yêu Tinh ném xuống nền đất lạnh làm tan

chảy nỗi buồn của Eun Tak. Khóe môi anh thõng xuống.

“Vậy nên nếu em luôn nói em cần tôi thì tốt biết bao. Nếu em bảo

tôi hãy làm đến như thế thì tốt biết bao. Nếu xuất hiện... một cái cớ được cho
phép thì tốt biết bao. Nhờ cái cớ đó, tôi có thể tiếp tục sống thì tốt biết bao.
Sống cùng với em.”

Tôi muốn sống, Eun Tak à. Sống cùng em. Tôi đã sống gần một

ngàn năm rồi nhưng mãi đến tận bây giờ tôi mới thực lòng mong được sống.
Thế nên giờ đây tôi muốn van nài được giữ chặt cô bé vừa mới hai mươi
tuổi. Từ trong đôi mắt của Yêu Tinh, một giọt nước mắt rơi xuống.

Bàn tay đang cuộn thành nắm đấm của Eun Tak buông thõng. Yêu

Tinh đang khóc. Anh vừa nói là anh sợ. Eun Tak còn sợ hãi hơn. Bởi vì
người đã quyết tâm bảo cô hãy giúp anh đang khóc. Những lời Thần Chết cứ
lởn vởn trong đầu cô.

“Nếu cô rút thanh kiếm ra, anh ta sẽ tan thành tro bụi, thành gió.

Đến đâu đó trong thế giới này, hoặc là một thế giới khác, vĩnh viễn.”

Nước mắt gặp nước mắt. Nỗi bi thương rộng mênh mông như biển

cả. Những người yêu nhau bị nhấn chìm trong nỗi bi thương ấy, ôm lấy nhau
và khóc.

***

Yêu Tinh đến định đưa Eun Tak về, nhưng rốt cuộc anh lại quay

trở về nhà một mình. Cho dù có giả vờ như thế nào đi nữa thì cuối cùng Yêu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.