YÊU TINH - Trang 417

Yêu Tinh nói không đến, chẳng lẽ lại không đến thật sao? Các bậc

phụ huynh hân hoan dự lễ tốt nghiệp của con mình đã đứng chầu chực phía
sau lớp học, nhưng Eun Tak vẫn chẳng thấy bóng dáng Yêu Tinh đâu.
Những lời chúc mừng tốt nghiệp vang lên khắp mọi nơi. Giữa đám đông náo
nhiệt đó, chỉ có một mình Eun Tak ngồi lơ đãng. Lớp trưởng bỗng tiến lại
gần cô. Đó là người đầu tiên tìm đến cô trong buổi lễ tốt nghiệp ngày hôm
nay.

“Chúc mừng cậu tốt nghiệp. Thỉnh thoảng gọi điện cho nhau nhé.”

“Ừ, Mình cũng chúc mừng cậu tốt nghiệp nhé.”

Vì lớp trưởng đến chào nên Eun Tak cũng có thể được nói câu

chúc mừng. Giữa lúc hai người đang cười nhẹ với nhau thì cánh cửa lớp học
mở ra, giáo viên chủ nhiệm bước vào. Là giáo viên chủ nhiệm mà Eun Tak
chẳng có lấy một hồi ức tốt đẹp, bởi cô ta lần nào cũng chỉ chăm chăm trách
mắng cô vô cớ. Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng, giữ cho lớp học
trật tự. Hôm nay là ngày mà tất cả đều vui, tâm trạng của chủ nhiệm cũng rất
tốt.

“Mặc thường phục trông các em chững chạc hẳn nhỉ. Tất cả đã vất

vả suốt ba năm qua rồi. Đáng ra phải nói cho dông dài nhưng như thế sẽ
chán lắm nên chỉ đến đây thôi. Chúc mừng các em tốt nghiệp. Nào, các bậc
phụ huynh hãy vào chúc mừng và ôm các em đi ạ”.

Cảm giác cuối cùng cũng thoát khỏi trường học khiến đám học trò

hoan hô vang dội. Các bậc phụ huynh ở phía sau phòng học kéo vào tìm con
mình. Giáo viên chủ nhiệm cũng bận rộn tay bắt mặt mừng với từng vị phụ
huynh. Đám học trò ôm những bó hoa rực rỡ đủ màu sắc cười cười nói nói.
Trong bầu không khí hân hoan đó, chỉ có Eun Tak ngồi thẫn thờ, không thể
hòa mình vào khung cảnh ấy. Cô bây giờ không còn là một Ji Eun Tak tứ cố
vô thân nữa nên đúng ra phải không thấy cô đơn mới đúng, nhưng trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.