YÊU TINH - Trang 48

Là tên của mẹ. Eun Tak nắm chặt ống nghe, khóc nấc lên. Vừa

khóc, trong đầu cô bé vừa hiện lên những điều mẹ nói. Eun Tak liền lấy
chiếc khăn quàng len màu đỏ quấn quanh cổ. Lúc định đi ra khỏi nhà, cô bé
quay lại nhìn những cây nến đang cháy sáng trên chiếc bánh kem đặt ở bàn.
Sáp nến tan ra nhỏ từng giọt xuống bề mặt bánh kem. Phải thổi nến đi thôi.

“Ước à? Mình sẽ không cầu nguyện điều gì nữa đâu. Một điều

cũng không. Dù gì cũng chẳng ai nghe thấy cả.”

Eun Tak cắn chặt môi, đoạn quay lưng đóng mạnh cửa phòng.

Cánh cửa vừa đóng lại, những ngọn nến nhỏ liền tắt phụt.

Xỏ chân vào đôi giày để trên bậc thang bằng đá, Eun Tak đưa mu

bàn tay chùi vội nước mắt. Cơn gió biển lùa qua lạnh buốt. Đi giày xong,
Eun Tak toan bước ra cổng thì bỗng trông thấy một người đàn ông đang
đứng trong sân nhà. Anh ta được bao phủ bởi một màu đen từ đầu đến chân.

“Chú là ai vậy ạ?”

“... Nhóc nhìn thấy ta à?”

Linh hồn của mẹ khi nãy có dặn Eun Tak tuyệt đối không được

nhìn thẳng vào mắt của hồn ma. Vừa khóc nức nở một lúc lâu, nên bây giờ
đầu óc Eun Tak trống rỗng. Cô bé đã quên mất lời mẹ dặn. Không phải chỉ
có mình Eun Tak ngạc nhiên, đến cả Thần Chết cũng ngạc nhiên không kém.
Rõ ràng anh ta đang đội mũ, vậy mà một con người bình thường và đang
sống sờ sờ lại nhìn thấy anh ta.

“Á, khăn quàng cổ. Mình quên chưa quàng khăn rồi.”

“Nhóc quàng khăn rồi mà.”

Eun Tak bắt đầu nói năng linh tinh. Cô bé cố vờ như không nhìn

thấy anh ta, nhưng làm sao qua mắt được Thần Chết. Theo phản xạ, Eun Tak

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.