đàn ông mặc đồ cổ trang lúc đó. Anh ta cười cười nhìn cô cứ như thể đã chờ
đợi lần chạm mắt này.
Gương mặt Eun Tak cau lại. Anh ta là kẻ bám đuôi hay sao vậy!
Cô bắt đầu nghi ngờ người đàn ông cứ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô bất
kể ngày giờ này. Người đàn ông mà trong túi đến 5000 won cũng không có,
làm Eun Tak phải mua cà phê cho.
Eun Tak cứ như vậy ra khỏi hiệu sách, rồi lại lững thững bước đi.
Bên cạnh cô, người đàn ông ấy cũng tò tò đi theo. Không phải họ đi với
nhau, nhưng nói không đi cùng cũng không phải. Một đám học sinh cấp ba
tíu tít chuyện trò rôm rả đi ngang qua hai người. Eun Tak thẫn thờ trông theo
đám trẻ rạng ngời đầy sức sống ấy, khẽ lẩm bẩm: “Thích thật đấy, ganh tỵ
quá đi mất.”
Cô nói hệt như một người đã có tuổi, khiến Yêu Tinh phải phì
cười thành tiếng. Eun Tak năm hai mươi tuổi vẫn còn vẹn nguyên trong ký
ức của anh. Mười hai giờ, đồng hồ điểm “ting” một tiếng, cô hét lên “Tôi đã
thành người lớn rồi nhé” rồi tươi cười rạng rỡ, như muốn nhảy cẫng lên
trước mặt anh. Chuyện đó tựa hồ chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
“Sao anh lại cười?”
“Vì dễ thương quá.”
Nhìn theo đám học trò cấp ba, Eun Tak cũng thấy đúng thế thật.
Thế nhưng người đàn ông ấy chỉ nhìn một mình cô mà thôi.
“Anh thôi đi.”
Ánh mắt của Yêu Tinh làm Eun Tak thấy xấu hổ, cô hắng giọng.
Ngay sau đó, Eun Tak quay đầu lại.
“Cơ mà này, anh không trả 5.000 won cho tôi à?”