YÊU TINH - Trang 557

“Anh nhớ em. Nhớ rất nhiều.”

Eun Tak đã ngưng khóc nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh. Chắc

chắn trong đôi mắt đó cũng ngập đầy hình bóng cô.

Đây không phải là mơ. Eun Tak đáp lại anh.

“Em yêu anh. Yêu rất nhiều.”

Hai người thức trắng cả đêm hàn huyên. Trời vừa sáng. Eun Tak

đã sắp xếp hành lý chuẩn bị về Hàn Quốc. Dù cô có thể cùng Yêu Tinh mở
bất kỳ cánh cửa nào mà trở về nhưng nếu làm thế thì ghi chép xuất nhập
cảnh của Eun Tak sẽ nảy sinh vấn đề mất. Đã rời xa nhau hơn chín năm nên
bây giờ chỉ có mười bảy tiếng xem ra hai người cũng không thể chịu đựng
được. Cả hai cứ mãi tiếc nuối vì phải rời tay nhau, hết thả tay ra rồi nắm lại,
và hôn nhau tận vài lần mới thôi.

Sau thời gian dài trên máy bay, bây giờ Eun Tak có kéo va li cũng

không thấy nặng, bởi vì ngay trước cổng ra vào, Yêu Tinh đã đứng đó, tay
bỏ vào túi áo, nhìn Eun Tak tươi cười. Cô lập tức chạy đến ôm Yêu Tinh.

“Anh chờ lâu lắm phải không?”

“Tưởng chết tới nơi rồi ấy. Cánh cửa vừa mở ra, anh nhìn thấy em

liền. Òa.”

“Giống hệt thiên sứ đúng không?”

“Khác với thiên sứ chứ.”

Câu trả lời gọn lỏn của Yêu Tinh khiến Eun Tak định giằng tay ra.

Gương mặt nhăn nhó của cô làm Yêu Tinh mỉm cười. Cô giận dỗi cũng rất
đẹp.

“Tuyệt đối không được đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.