Eun Tak ngạc nhiên, hỏi ngược lại anh. Gương mặt lạnh lùng của
Yêu Tinh liền nhăn lại. Hình như lời nguyện cầu của cô đã chạm đến thần
linh là anh. Chắc vậy rồi. Nhưng Yêu Tinh không hiểu tại sao mình lại đến
được đây. Anh biết mặt cô gái, chủ nhân của giọng nói này. Chính là cô gái
đã nhìn thẳng vào mắt anh trên con đường ấy. Cũng chính cô là nguồn cơn
khiến anh phải trăn trở suy nghĩ mất mấy ngày nay.
“Tôi hỏi có phải cô gọi tôi hay không?”
“Tôi ư? Tôi đâu có gọi chú.”
Tự dưng ở đâu đùng đùng xuất hiện rồi bảo rằng Eun Tak gọi anh
ta, tên này định lừa đảo chắc? Giờ cô đang bị lừa đấy à? Thế nhưng nếu gọi
là tên lừa đảo thì có vẻ tầm thường quá, dẫu sao anh cũng khá đẹp trai. Eun
Tak muốn hỏi nhưng Yêu Tinh lại lên tiếng trước.
“Rõ ràng cô gọi tôi mà. Nghĩ thử xem, rốt cuộc làm sao cô gọi
được tôi thế hả?”
“... Vì tôi tha thiết quá chăng?”
Yêu Tinh quả đúng là vị thần sẽ xuất hiện khi có ai đó cầu xin một
cách chân thành, khẩn thiết.
Câu trả lời của Eun Tak làm anh khẽ nhướn chân mày. Eun Tak
mải mê suy nghĩ điều gì đó một lúc, sau đó trả lời anh như thể “giờ tôi nhớ
ra rồi”.
“Tôi không gọi chú. Chỉ là mắt tôi có thể nhìn thấy chú. Lần trước
ở chỗ con hẻm tôi đã sơ ý nhìn vào mắt chú. Người lúc đó là chú đúng
không?”
Thảo nào sinh khí của chú này rất kỳ lạ. Hình như không phải
người, mà là ma.