YÊU TINH - Trang 84

yêu anh như thế. Anh đã sống tận 939 năm, thế mà giờ phút này lại không
biết phải làm thế nào với một cô bé mười tám tuổi. Thời gian như ngừng
trôi. Câu “tôi yêu chú” ấy lặp đi lặp lại bên tai anh. Trong lúc Yêu Tinh còn
đang ngẩn người, Eun Tak nở nụ cười ranh mãnh trêu chọc anh.

“Ồ, xem chú kìa, còn vờ như lần đầu được nghe cơ đấy.”

“Cô thôi đi.”

“May mà chú không từ chối.”

Bằng một biểu hiện tràn đầy sức sống. Eun Tak khẽ huých vào

người Yêu Tinh khi anh đang định nói gì đó. Cô đi như chạy khắp con
đường. Cánh tay vô thức đưa lên định giữ lấy Eun Tak của anh chậm rãi thu
về.

Lần đầu tiên trong đời Eun Tak cảm nhận rõ ràng được sự tự do.

Dù chưa từng nghĩ bản thân bị giam cần ở nơi nào, nhưng cảm giác được
giải phóng vẫn ngập tràn trong cơ thể cô. Khắp nơi đều là những thứ lấp
lánh và rực rỡ. Eun Tak đi từ con đường này qua đến con hẻm nọ để ngắm
nhìn những thứ đẹp đẽ ấy. Cô quay một vòng, liên tục gọi chú ơi chú à bằng
tông giọng cao vút. Giọng nói hân hoan ấy bước vào con đường phủ đầy lá
phong hệt như một tấm thảm màu đỏ. Mỗi lần có cơn gió thổi qua, những
chiếc lá phong đỏ rực lại rơi rụng lả tả trên vai và cả mũ áo hoodie của cô.
Eun Tak chạy vòng vòng, vươn tay lên, cố gắng bắt lấy một chiếc lá phong
đang rơi xuống. Cô chạy vòng vòng cố bắt được một chiếc nhưng tay không
tài nào chạm tới. Đúng lúc cô định bỏ cuộc, Yêu Tinh đã đến bên cạnh cô tự
lúc nào. Cánh tay anh ngay lập tức bắt được một chiếc lá.

“Không phải chứ! Chú bắt được sao? Mau đưa cho tôi đi mà.”

Yêu Tinh nhìn Eun Tak bằng vẻ mặt tại-sao-tôi-lại-phải-làm-thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.