hơn. Chị chủ gõ gõ lên mặt bàn, bảo Eun Tak ngồi xuống. Eun Tak liền
nhanh nhẹn làm theo. Nhìn gần, trông chị chủ còn xinh đẹp gấp bội.
“Học sinh trung học à?”
“À dạ vâng. Thì ra chị là chủ tiệm. Em thấy chị đẹp quá nên cứ
tưởng khách đến ăn.”
“Đúng vậy. Vị khách xinh đẹp. Chẳng biết bao lâu rồi không nhìn
thấy khách.”
Lối nói chuyện thẳng tưng của chị gái càng có sức hút. Chị chủ
quán gà rán tên Sunny. Thực ra tên thật của chị không phải thế, nhưng vì
thích cái tên Sunny nên chị vẫn cứ dùng. Đây là lần đầu tiên Eun Tak gặp
phải kiểu phỏng vấn như thế này, cô đâm lúng túng, bèn lên tiếng “Nếu có gì
tò mò thì chị cứ hỏi ạ.” Vì Sunny không hỏi câu nào đặc biệt cả, nên Eun
Tak đành bắt đầu “mở máy”.
“Em có thể điều chỉnh cho phù hợp với tất cả những gì chị chủ yêu
cầu ạ. Em rơi vào đường cùng rồi. Từ lúc chín tuổi em đã mồ côi cả cha lẫn
mẹ, là kẻ tứ cố vô thân không nơi nương tựa...”
“A, củ cải, củ cải ngon quá. Chẳng biết đến khi nào khách mới gọi
củ cải.”
Gì mà khách hàng không gọi chứ, rõ ràng còn chẳng có nổi một vị
khách. Lưng Eun Tak đổ mồ hôi lạnh.
“Hoàn cảnh khó khăn à?”
“Cũng dạng dạng thế ạ.”
“Trường học thì sao? Không đi học à?”
“Có ạ. Em là học sinh năm ba
[1]
ạ.”