YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 161

Cuối cùng, chờ đến nửa đêm Lạc Minh Kính mới bình ổn lại, anh quá

mệt mỏi, toàn thân đều là mồ hôi, vùi sâu vào giường, mơ màng muốn ngủ.

Nhưng ngay lúc đang mông lung buồn ngủ này, ngoài cửa truyền đến

tiếng gõ cửa dữ dội và tiếng kêu có lực xuyên thấu mạnh mẽ của một người
phụ nữ: “Thời Mẫn! Con mở cửa ngay Thời Mẫn! Mẹ biết con ở bên trong!
Con có gan trốn nhà thì phải có gan mở cửa! Con sắp chọc mẹ tức đến đau
tim rồi! Mở cửa! Mở cửa!!”

Lạc Minh Kính mở mắt, vẻ mặt hoảng sợ.

Xong đời, sắp bị bắt gian tại trận rồi!

Trong bóng đêm, Thời Mẫn ngồi dậy, cởi trói cho anh, khe khẽ nói:

“Không sao, đừng sợ.”

Cô từ tốn xuống giường mặc quần áo vào, xoay người chống giường,

cúi đầu nhìn Lạc Minh Kính, cười cười, hôn một cái rồi bật đèn.

Thời Mẫn mặc quần áo tử tế, ngối xuống xoa cổ tay anh, nói khẽ:

“Không vội, anh cứ từ từ mặc vào.”

“Mẹ em?”

“Ừm.”

Cửa kính sắp bị mẹ đập nát nhưng bà vẫn không ngừng lại: “Thời

Mẫn, mẹ thấy đèn sáng rồi! Mau ra đây! Mẹ biết con ở đây! Đừng có mà
trốn!”

Thời Mẫn than một tiếng, lấy điện thoại, mở máy, trước tiên gọi điện

cho Thời Sở.

Thời Sở ung dung nói một tiếng: “Alô?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.