YÊU TINH CHÂN DÀI - Trang 251

em với người ngoài thì luôn nói là em trai của bà.” Thời Mẫn nói, “Theo lời
mẹ em kể thì lời cầu hôn năm đó của ba em là…. Vĩnh viễn theo gót chị,
Trương nữ sĩ, đương nhiên câu trả lời của mẹ em là, vĩnh viễn bảo kê cậu,
Thời tiểu đệ.”

“…Tình yêu chị em?”

“Nghiêm túc nhé.” Thời Mẫn gật đầu, “Anh đoán xem cách bao nhiêu

tuổi.”

“…Nếu em đã nói vậy thì chắc không phải hai ba tuổi rồi.” Lạc Minh

Kính đoán mò, “Năm tuổi?”

“Tám tuổi.”

Lạc Minh Kính âm thầm líu lưỡi.

Thời Mẫn nói: “Lúc mẹ em đi làm, ba em vẫn đang học trung học.

Dựa vào hồi ức của mẹ em, năm đó trong số đám trẻ con đi theo sau mông
bà nghe lệnh bà thì ba em là người nhỏ tuổi nhất, khi bà đánh nhau với
người ta thì ba sẽ là linh vật do bà khâm điểm, vĩnh viễn nắm góc áo bà
đứng bên cạnh đi theo bà.”

Lạc Minh Kính cực kỳ nghiêm trang bình luận: “Vậy không phải

thanh mai trúc mã rồi.”

“Đúng.” Thời Mẫn nói, “Phải nói là chăm con nít, học sinh cuối khóa

tiểu học chăm nhi đồng.”

“Lần trước ba em tới…” Lạc Minh Kính nói, “Vô cùng nghiêm túc.”

“Anh sợ ông ấy?” Thời Mẫn cười, “Sau lần cùng ăn cơm này anh sẽ

không sợ nữa đâu, đi thôi, em nói trước rồi đấy.”

Đêm 31, Thời Mẫn dẫn Lạc Minh Kính về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.