Thời Mẫn phun nước súc miệng, ngẩng đầu, mắt phượng trong gương
hơi hơi híp lại.
Vấn đề này, Thời Sở đã từng hỏi cô.
Ông anh trai vẫn giữ nguyên sự ham thích tìm hiểu về cuộc sống nửa
người dưới của cô. Cuối năm tặng cô hai phần quà lớn khiến tâm trạng của
cô u ám xong còn hỏi thêm: “Có chướng ngại tâm lý trên giường không?”
Thời Mẫn nói: “Chưa thử.”
Thời Sở kinh ngạc thiếu chút nữa trượt chân, tư thế nhảy dựng từ trên
ghế đều nghiêng xệch: “Giờ là thời đại nào rồi? Chơi trò chơi tình cảm mà
không kiểm tra trình độ phần cứng? Em đang làm gì vậy? Nuôi con à?”
Thời Mẫn cười đầy chán nản, cô nói: “Em đang mài dao.”
Từ thời khắc nhìn thấy Lạc Minh Kính, cô đã nhạy cảm nhận ra anh
đang che giấu lưỡi dao sắc bén, anh như viên minh châu bị phủ bụi, như
lưỡi dao bị cuộn tròn rơi xuống phàm trần thế tục, vật vờ đầu chợ phố
không người hỏi thăm.
Anh quá ngốc, bảo đao rơi vào tay giặc, bị năm tháng gió mưa mài
mòn dần bị gỉ sắt phủ đầy lưỡi đao vốn lóe sáng như tuyết và đầy sắc bén.
Thời Mẫn không muốn hỏi anh vì sao bị rỉ sét, cô chỉ ung dung bình
tĩnh, chậm rãi mài anh, một chút rồi một chút để anh cởi sạch từng lớp rỉ sét
một, lộ ra dưỡi dao sắc bén.
Thời Mẫn nói khẽ với người trong kính, khóe miệng người phụ nữ đầy
sự mong đợi và tự tin: “Cũng sắp rồi.”
Cô đã vội tới không thể tiếp tục từ tốn chờ đợi nữa. Cô đợi ngày đó
tới, ngày được ăn sạch con cá do chính mình ướp gia vị thấm tháp, bằng