YÊU VẬT - Trang 12

Phương Minh Nguyệt lo lắng nhìn ngó xung quanh một vòng, cuối cùng
tầm mắt cũng dừng ở góc ban công cửa sổ sát đất. Cô ta kinh ngạc một lát
sau đó phát ra một tiếng kêu sợ hãi: “Mèo đen nhỏ thật đáng yêu!”

Tôi đoan trang ngồi chờ cô ta mở cửa sổ, không ngờ cô ta lại lộp cộp chạy
xuống dưới tầng, lúc trở về còn cầm theo nửa hộp cá ngừ cùng một miếng
cá sống.

Cái cô gái này rất biết làm người nhé! Nhìn mĩ vị hối lộ trước mắt, hảo cảm
với Phương Minh Nguyệt tăng vọt, càng thêm kiên quyết muốn xông lên
nhổ lông con chim nhạn Hồng Vũ chết tiệt kia, cướp giao dịch của chị ta,
giành tu vi về mình.

Sờ sờ cái bụng ăn đã tròn xoe, tôi niệm pháp quyết biến hóa. Sương khói
màu đen bao phủ toàn thân, sau khi sương tan, đã hóa thành hình dáng của
một cô bé loài người, mặc váy công chúa màu đen, cố gắng mỉm cười hiền

“Yêu. . . . . . Yêu quái. . . . . .” Phương Minh Nguyệt sợ tới mức đặt mông
ngồi dưới đất, ngã lùi về sau.

Tôi dẫm lên váy ngủ của cô ta, thuận tay tạo kết giới cách âm.

“Đừng ăn tôi! Tôi không ăn được đâu!” Phương Minh Nguyệt kêu còn
vang hơn giết heo. William bên ngoài cảm nhận được chủ nhân hoảng sợ,
cũng sủa vài tiếng coi như trấn an.

Tôi che tai, chờ bọn họ kêu xong, mới chậm rãi mở miệng nói: “Thịt cô
không thể ăn thì cô sợ cái gì? Thả lỏng đi.”

Phương Minh Nguyệt vẫn trắng bệch cả mặt, ngồi ở góc tường run rẩy.

Tôi vươn tay có móng tay dài màu đen ra, nhân từ sờ sờ đầu cô ta: “Tôi tên
Dạ Đồng, thuộc bộ tộc mèo yêu, là sư muội của Hồng Vũ. Tôi đến giúp cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.