YÊU VẬT - Trang 127

Quả phụ Mao Chu thị mới ra lò: “Nhưng.. Nhưng mà…”

“Đừng khách khí, quy định của mỗi xã hội mỗi khác, chúng ta phải tập làm
quen.” tôi tiếp tục cổ vũ, “May là triều đại này không bắt thủ tiêt, mọi
người rất khoan dung với việc tái giá, rất nhiều m tiếng đều tái giá, nghĩ lại
Dương Hiến Dung là hoàng hậu của hai triều mà xem, cô cứ tin tôi. Sau khi
nói xong, tôi liền vui vẻ chạy đi.

Mao Chu thị cầm văn thư, biểu cảm trên mặt rất giống như bị một vạn tia
sét đánh khét.

William rung đùi đắc ý cảm thán: “Cô bé mười bốn tuổi, lập tức đã thành
quả phụ, Dạ Đồng cô thật nhẫn tâm.”

Tôi cười: “Phụ nữ cổ đại địa vị thấp kém như món hàng, là chính cô ta
thích thế. Tôi đã cho cô ta vào thời thái bình thịnh thế, quy định nghiêm
ngặt, trị an chặt chẽ, không có lưu manh kẻ trộm nửa đêm đi lục lọi trèo
tường, tham quan ác bá gõ cửa nhà cô ta, chỉ cần an phận thủ thường là có
thể sống, còn hơn là thời buổi loạn lạc? Khi đó…”

Quên đi, có vài thứ tôi không muốn nhớ lại.

William lén đến gần tôi hơn, màu lông vàng dưới ánh sáng mặt trời nhìn
thật ấm áp.

Mao Chu thị cuối cùng cũng thuê được nhà, mua rất nhiều đồ dụng gia đình
đẹp đẽ (có một phần thì dùng pháp thuật biến ra, có một phần thì phải đi
trộm trong thành mà đài truyền hình dựng để đóng phim cổ trang, cô ta
cũng không phân biệt được gỗ tử đàn với gỗ lim khác nhau thế nào, dễ lừa)
, thuê hai nha hoàn thanh tú giỏi giang, tản bộ trong hoa viên xinh đẹp, cố
gắng giả vờ phong thái của cung nữ cổ đại. Rất nhanh nhiều vấn đề cứ lũ
lượt kéo đến. Không có bồn cầu tự hoại, không có Simmons, không có máy
tính, không có MP3, không có phim ảnh, không có tivi, không có tủ lạnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.