YÊU VẬT - Trang 193

Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, William ôm chồng tờ rơi to đùng từ cửa đi
vào, khí thế sét đánh không kịp bịt tai nhào lại đây. Anh ta vung tay lên, tờ
rơi bay đầy trời. Anh ta ôm chặt lấy tôi như sợ mất đi cục xương thịt, rồi sờ
tai, rồi kéo cái đuôi, đến khi xác nhận thân phận xong, trong cổ họng hu hu
hai tiếng, mới bình tĩnh lại. Sau đó đầu óc anh ta lại bắt đầu chập mạch,
không biết lại học dáng vẻ của nam chính trong bộ phim truyền hình nào,
mặt đầy nước mắt vui mừắm lấy bả vai tôi liều mạng lắc lắc: “Rốt cuộc cô
đi đâu? Bọn tôi lo lắng sắp chết rồi! Không bị thương chứ? Không xảy ra
việc gì chứ!”

Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình trong
lòng rít gào mà bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ này của anh ta
thật sự rất ghê tởm! Tôi sợ tới mức đờ ra một lúc lâu, cho dù bị sờ lung
tung, cũng quên đánh anh ta.

Hồng Vũ khuyên: “William, em bình tĩnh đã. Nó bình yên trở về, chắc là
không được gặp người đó.”

“Mèo ba ngày năm bữa trốn nhà không phải rất bình thường sao.” Trước
đây tôi lén chuồn ra ngoài mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là
chuyện thường, William không biết thì thôi, Hồng Vũ biết thì cũng nên giải
thích cho anh ta chứ. Giờ đến cả Hồng Vũ cũng không bình tĩnh, khiến
trong lòng tôi nghi ngờ, bắt trọng điểm hỏi, “Tôi sẽ gặp được ai?”

William vẫn ôm tôi không buông tay.

Hồng Vũ yên lặng nhìn tôi một lúc, phiền muộn thở dài: “Kết giới Hắc
Ngục bị phá, bọn yêu quái trốn khỏi ngục, xông vào trần gian rồi.”

Chuông cảnh báo trong lòng tôi báo động, cuống quýt xua tay thanh minh:
“Chuyện xấu lần này tuyệt đối không phải em làm! Khi em ở Hắc Ngục rất
ngoan ngoãn, đừng đổ oan cho mèo!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.