YÊU VẬT - Trang 263

Tôi chạy đến nơi Tô Trọng Cảnh mở quán, giờ chỗ đấy đã đã thay bằng lão
thư sinh già râu tóc bạc trắng bán tranh chữ. Tôi lo Tô Trọng Cảnh bỏ rơi
tôi, nhờ mọi người giấu diếm hành tung, vì thế đi đến góc, miệng niệm chú,
biến thành dáng vẻ thư sinh hào hoa phong nhã, đầu đội khăn vuông, tay
cầm quạt giấy, lấy giọng điệu cổ hủ nhất hỏi bác gái bán đậu phụ: “Ta và
Trọng Cảnh từng là bạn cùng lớp, sau mỗi người một ngả, năm năm không
gặp, thật rất tưởng niệm. Mới đây về kinh, nghe nói huynh ấy gặp đại nạn,
cảm thấy lo lắng, đặc biệt đến tìm, mong bác gái nói cho ta biết huynh ở
đâu? Cũng tiện để tôi đi tìm huynh ấy.”

Thế gian này, người đọc sách có địa vị rất cao, bác gái bán đậu phụ không
dám chần chừ. Bà ấy lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn trắng, chấm chấm
khóe mắt, thương cảm nói: “Tiên sinh đã tới chậm một bước rồi.”

Tôi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”

Bác gái bán đậu phụ lắc đầu thở dài: “Ngày thường thấy nhân phẩm cậu ta
rất tốt, không biết có phải bị trúng tà hay không, đang yên đang lành lại nổi
lên ý xấu chạy đi giết người. Mấy ngày trước đã bị quan phủ bắt rồi, mới
thăng đường hai lần đã nhận tội, nói là giết người vứt xác xuống sông, bị
phán sau mùa thu xử trảm.”

Tôi kinh ngạc, ngày thường thấy tên Tô Trọng Cảnh kia giết cá giết gà rất
nhanh nhẹn, không ngờ còn biết giết người?

Thời nay, thật đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nước biển
không thể đo được, đến cả linh hồn cũng không đáng tin nữa sao?

Tôi bắt đầu cân nhắc có nên cướp đường đưa người tốt này về Hắc Sơn hay
không?

Bác gái bán đậu phụ còn đang nói thầm: “Cô nương đẹp như vậy, thật đáng
thương…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.