YÊU VẬT - Trang 273

Tôi lấy bạc, dùng ánh mắt nhìn ân nhân nhìn hắn, muốn hắn phái người
giúp tôi an táng cha.

Hắn mua được mỹ nhân, mừng rỡ giả làm người tốt, liền đồng ý ngay.

Tôi lại nhắc đến chuyện muốn đưa số bạc còn lại cho Tô ân công, báo đáp
ơn cứu mạng của anh ta.

Hắn có chút há hốc mồm, ban đầu còn muốn nói dối là Tô Trọng Cảnh đã
rời khỏi Lạc Dương, nhưng trước khi hắn đến đám người đã nói Tô Trọng
Cảnh bị quan phủ bắt đi nên không thể lấp liếm được. Hơn nữa người bị hại
trong án giết người đã trở về, còn đứng ở trước mắt bao người, muốn vu
oan giá họa cũng không có chứng cứ nữa.

Tôi tự động cho hắn bậc thang: “Lúc ấy tiểu nữ nhân lúc ban đêm rời đi, Tô
ân công không tiễn, ân công cứ nghĩ rằng tiểu nữ gặp phải sói hoang, chết
trên đường, trong lòng áy náy mà nhận tội. Hơn nữa ngày ấy ân công đang
đau buồn, chưa hẳn đã không có ý tự sát. . .”

“Đúng vậy.” Chu Đại Lang vỗ vỗ cây quạt trong tay, đồng ý với lý do của
tôi, cũng cảm thán, “Trọng Cảnh đúng là đồ ngốc, tội giết người mà cũng
nhận bừa được sao? Sống không tốt thì cứ nói một tiếng, huynh đệ còn có
đến cứu huynh ấy sao?”

Tôi hành lễ, nghiêm mặt nói: “Chu Lang thật đúng là "nghĩa bạc vân thiên"
[2] , là tiểu nữ nhìn lầm ngài rồi.”

[2] Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa bạc bẽo như mây.

Chu Đại Lang phổng mũi, nói phụ họa: “Rất nhiều người đều cho rằng ta
kiêu ngạo, kỳ thật ta thích nhất là lén làm việc tốt.”

Lời vừa nói ra, đám người vây xem đều có vẻ mặt nghẹn họng, đến cả tôi
tớ hắn mang theo cũng không ngoại lệ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.