ZARATHUSTRA ĐÃ NÓI NHƯ THẾ - Trang 417

Như một nàng vũ nữ,
Đang đứng quá lâu, thật là lâu quá,
Đứng hoài hoài mãi mãi trên một ống chân.
- Và ta tưởng từ đây nàng quên mất
Chiếc ống chân thứ hai!
Bởi vì ta hoài công tìm kiếm
Cái kho tàng song sinh
- Cái ống chân thứ hai ấy, -
Trong cõi miền gần gũi thiêng liêng
Của những mảnh quần gấp nếp, những mảnh quần bời bời
bay loạn
Khả ái diễm kiều.
Vâng, nếu các nàng chịu tin cả vào ta,
Hỡi những cô bạn diễm kiều;
Thì ta sẽ xin được nói rằng nàng đã đánh mất nó rồi!…
Hu! Hu! Hu!
Chiếc ống chân thứ hai kia
Nó đã bỏ đi rồi!
Đi mãi mãi!
Hỡi ơi! Tai hại ngần nào cho ống chân duyên dáng kia!
Nó sẽ dừng lại nơi đâu? Khi bị bỏ rơi buồn rũ
Cái ống chân cô độc ấy mà?
Có lẽ rằng nó đang hãi sợ
Một con quái vật hung tàn, một con mãnh sư vàng rực
óng ánh dát vàng? Hoặc giả nó đã bị
Gặm nhấm mất rồi? - Hỡi ơi! Hỡi ơi!

Ồ, đừng khóc chứ!

Hỡi những quả tim mềm mại dịu dàng,
Đừng khóc chứ,
Hỡi những trái tim của hạt chà là, của nhũ hoa căng sữa,
trái tim của những nàng mọi đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.