Một tòa nhà cũ trong khu phố cổ, nhưng may mắn thay các thiết bị xung
quanh và phương tiện sinh sống đều được quản lý chặt chẽ. Ở trước cổng
còn có bản an thay phiên ngày đêm trực ban, bình thường khu chung cư
này nếu bị tắt nguồn điện là do bọn họ đến sửa chữa, trị an cũng tốt. Tuy
rằng phòng hơi cũ nát, nhưng vẫn có một cuộc sống thoải mái.
Một lát sau.
Vài món ăn đã được chuẩn bị xong, cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Lô Nhân đem mâm đặt trên bàn, thăm dò hỏi: “Về rồi ạ? Rửa tay ăn cơm
thôi.” Nói xong liền bước tới phòng bếp.
Lưu Trạch Thành không lên tiếng trả lời, cúi đầu đổi giày. Buông ba lô đi
vào toilet rửa tay, anh ta ngồi xuống cạnh bàn ăn, nhìn về phía Lô Nhân
một chút.
Gò má Lô Nhân ửng đỏ vì nóng, mồ hôi chảy từ trên trán xuống gáy, cô
cười: “Sở nghiên cứu gần đây bề bộn công việc sao?”
Lưu Trạch Thành uống một ngụm nước: “Ừ.”
“Anh đừng làm việc quá sức, buổi tối nên trở về nhà.”
Chén đũa phút chốc đụng nhau leng keng vang lên một tiếng giòn tan,
thật lâu sau anh ta mới “Ừ”một cái. Anh ta tiếp lời: “Tiểu Vương xin nghỉ
phép, hai ngày nay không đủ người.”
Lô Nhân nói: “Một lát nữa em xoa bóp giúp anh?”
Lưu Trạch Thành dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn cô một hồi, cuối
cùng buông cốc nước nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh ta nhìn cô trìu mến,
trong đôi mắt kia dường như có phép thuật, nhìn thẳng vào mắt cô.