0852 - Trang 14

Ban đầu ở trường học, Lưu Trạch Thành theo đuổi Lô Nhân, cô không

chú trọng bề ngoài, cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào tình cảm, lại trong
lúc vô ý bị cặp mắt kia thu hút.

Tình yêu tuổi thiếu niên cứ như vậy bắt đầu, sáu năm làm bạn thấm thoát

đã trôi qua.

Lô Nhân hoảng hốt nắm lấy tay anh ta: “Sao vậy?”

Lưu Trạch Thành nhéo nhéo tay cô, trên mặt mệt mỏi và áy náy: “Anh

cực khổ một chút cũng chẳng sao, chỉ cần em sống thoải mái là được.”

Trái tim Lô Nhân tan chảy: “Em sợ anh mệt thôi.”

“Anh biết.”

Hai người nói chuyện một lát, sau đó mới bưng chén dĩa lên bàn.

Lô Nhân nói: “Nhà mới sắp hoàn công rồi, kế tiếp là phải mua đồ nội

thất, tiền em không đủ khả năng......”

“Ừ.” Lưu Trạch Thành lại tiếp tục ăn cơm, nói: “Ngày mai anh sẽ đi rút

tiền, hai vạn đủ không?”

“Cũng tầm đó ạ.”

Một đề tài, vài câu liền giải quyết xong.

Bầu không khí trên bàn cơm lại lâm vào tình cảnh yên tĩnh. Lưu Trạch

Thành không nói chuyện, anh ta cứ cúi đầu ăn cơm.

Lô Nhân cắn cắn chiếc đũa, nhớ tới chuyện giám đốc Đỗ hôm nay tìm

mình, cô há to mồm, vừa định nói chuyện, chuông điện thoại reo lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.