Cuối cùng anh rít một ngụm thuốc, giương mắt nhìn tầng ba đối diện,
nặng nề rầu rĩ.
Anh dụi dụi thuốc, thuận tay an ủi “người anh em” của mình, tự giễu:
“Đêm nay còn phải hầu hạ mày sao.” Anh đứng dậy rời đi, gió nhẹ thổi bay
vài chiếc lá, khói bụi đầy đất hóa thành bụi bậm, trong không trung bay tới
bay lui.
Đêm đã khuya, có người trằn trọc không yên.
Lô Nhân đêm nay lại mất ngủ.