vết sẹo nhỏ trên trán, đôi mắt sắc bén và đen nhánh, vai rộng, mặc áo thun
cổ tròn, quần bảo vệ và một đôi giày cũ…
Lục Cường bỗng nhiên kêu lên: “Nhân Nhân.”
Anh gọi như vậy, trong lòng cô chợt hoảng sợ, ngón tay nắm chặt drap
giường.
“Còn mệt không?” Lục Cường hỏi.
“…”
“Nếu không thì tôi đến nhà em.”
“… Làm cái gì?”
Lục Cường nói: “Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm qua, hiện tại muốn ngủ
cùng em.”
Ba phần thử, bảy phần bản năng, từ trên núi xuống, cô đã khiến anh
không thể kiên nhẫn.
Lục Cường nhận thức vấn đề, dù sớm hay muộn cũng không thể chạy, từ
trước đến nay anh luôn rõ ràng, đối với con mồi thì phải mạnh mẽ tấn công.
Anh vừa nói xong câu này, bên kia ‘Bộp’ một tiếng, dập máy.
Lục Cường: “……”
Anh nhìn màn hình đen thui, ngẩn người: “Cái con người này…” Giọng
hét lớn: “Có nói thế nào thì đây cũng là kết quả cuối cùng.”
Anh cầm điện thoại lẩm bẩm: “Chết tiệt, nhảy mười lần hay tám lần thì
cùng lắm…”