0852 - Trang 150

Trong lòng Lô Nhân hoảng sợ, có chút chần chứ, chuyện phát sinh hôm

nay giống như một giấc mộng hoang đường, điên cuồng, kích thích, thoải
mái còn có chút động tâm.

Cô vẫn còn nghi hoặc, đầu óc trở nên hưng phấn, cảm giác này không

biết có chính xác không. Chỉ là cô không chán ghét, không bài xích, trong
lòng bồi hồi khôn xiết.

Một lát sau, bên kia tự động cắt đứt, cô thả lỏng người, không quá vài

giây, di động lại vang lên.

Lô Nhân nắm chặt di động, cuối cùng bắt máy đứng lên.

Bên kia nói: “Em chậm chạp thế?” Ngữ điệu lười nhác đến cực điểm,

mang theo giọng nói chiếm hữu.

Lô Nhân: “Tôi vừa mới ngủ dậy.”

Trong điện thoại ‘À’ lên: “Không ăn tối sao?”

Lô Nhân ngồi ở trên giường, cúi đầu: “Không, tôi muốn ngủ tiếp.”

“Tôi mua cho em nhé?”

Cô bỗng dưng ngẩng đầu: “Anh… Ở đâu?”

“Trước cửa nhà em.”

Hơi thở Lô Nhân trì trệ, trầm mặc không nói chuyện nữa.

Lục Cường lại cười rộ lên: “Nói cái gì cũng tin sao?”

Cô yên lặng chớp mặt, nhỏ giọng: “……”

Vài giây sau đột nhiên yên tĩnh, anh không nói chuyện, cô nín thở, đầu

dây bên kia có âm thanh xào xạc, sau đó là tiếng anh thở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.