Rừng cây yên tĩnh, không có người, dưới chân là con đường quanh co
gấp khúc, bậc thang tầng tầng lớp lớp không nhìn thấy sườn núi.
Lục Cường túm ống quần lên, ngồi xổm xuống, chống đầu gối: “Chỗ nào
mềm?”
Lô Nhân di chuyển tầm mắt, chân vừa động, muốn thu hồi rồi.
Anh đỡ người cô lên.
Lô Nhân hoảng loạn nói: “Không cần đâu, tôi nghỉ một lát là được.”
Bàn tay thô ráp đặt lên đùi cô, từng phát từng phát chậm rãi dời lên trên
xoa bóp.
Cô vừa đau vừa ngứa đè lại tay anh: “Không sao nữa rồi.”
“Thật không?”
“… Thật mà.”
“Xem ra thủ pháp này rất tốt.” Anh cong khóe môi: “Chỉ mới thực hiện
có hai lần đã khỏe vậy rồi?”
Lô Nhân: “Ừ.”
Lục Cường dời tay, hạ mắt, quần jeans trắng của cô đối lập với bàn tay to
ngăm đen của anh, ngón tay anh chậm rãi xoa bóp. Đáy lòng anh nảy lên
dục vọng, anh liếm liếm môi, ngón cái dán vào bên trong, như có như
không cào cào.
Chừng nửa phút sau, anh nhẫn nại buông ra, xoay người: “Tôi cõng em.”
Lô Nhân: “Tôi khỏe rồi.”
“Nhanh đi.”