0852 - Trang 217

Đàm phán xong, phần còn lại sẽ do Trần Thụy phụ trách, cô nghe vài câu

liền cảm thấy huyệt thái dương nhức nhói. Thả lỏng vai, dựa vào ghế nhắm
mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, Trần Thụy gọi cô tỉnh dậy, cô cố gắng mở mắt

đứng lên.

Trần Thụy nhìn thấy Lô Nhân không khỏe, sau khi cáo biệt đối tác thì

thuận tay muốn cầm laptop thay cô, cô căng thẳng giữ khoảng cách với anh
ta.

Anh ta yên lặng thở dài, giả vờ thoải mái: “Kỳ thực em không cần phải

cố tình xa lánh anh, anh hiểu những gì trước đó em nói mà, làm gì còn mặt
mũi để theo đuổi em.” Anh ta xoa mũi: “Nhìn em không khỏe, cho dù là
đồng nghiệp bình thường thì có lẽ cũng giúp em cầm laptop mà thôi, chẳng
lẽ có vấn đề?”

Lô Nhân ngượng ngùng buông tay: “Thật ngại quá.”Nghĩ nghĩ, lại sửa

lời: “Cám ơn.”

Trần Thụy tươi cười nói: “Việc nhỏ thôi.”

Hai người đi về phía thang máy, trong hành lang chất đầy những mảnh

vỡ, đèn vẫn chưa gắn hết, bọn họ chỉ dựa vào ánh nắng xuyên thấu vào
phòng để bước đi.

Thang máy “Đinh” một tiếng.

Trần Thụy kéo cô nhích lại gần mình, bên trong có một đám người nối

đuôi nhau đi ra, cầm đầu là một người đàn ông cao lớn, anh ta mặc một bộ
đồ tây trang màu đen, miệng ngậm xì gà, tóc mai che khuất phía bên phải,
làn da ngăm đen khỏe mạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.