0852 - Trang 219

Trần Thụy “Ừ” một cái: “Nếu không thì mua một chút thuốc cảm nhé?”

Lô Nhân cười nói: “Trong túi em còn.”

Anh ta liếc cô: “Chỉ đường về nhà của em.”

Đường xe đại khái 20 phút.

Vượt qua một loạt tiệm cơm phía trước, ở chỗ rẽ cô cởi giây an toàn:

“Hôm nay phiền anh rồi, cho em xuống ven đường là được.”

“Chính là tiểu khu phía trước?”

“... Vâng.”

Anh ta đánh tay lái, tới gần cửa sắt tiểu khu: “Đừng nhúc nhích, anh chở

em vào.”

“Đừng, đừng, không cần lái xe vào đâu, dừng lại bên cạnh là được...”

Lời còn chưa dứt, Trần Thụy đã ấn vài tiếng còi, cánh cổng tiểu khu mở

ra, xe tư nhân không thể lái vào. Tức thì anh ta ngẩn người, vỗ vỗ trán, Lô
Nhân cắn cắn môi dưới, mở cửa xe: “Em tự vào được, cám ơn...”

“Tiếc thật!”

Lô Nhân vội vàng xoay người nên cũng không nghe thấy anh ta nói gì,

đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn xuất hiện, người nọ trầm
mặc đứng đó, cũng không có ý mở cửa, mặt không biểu cảm, con ngươi
mạnh mẽ nhìn chằm chằm cô.

Yết hầu Lô Nhân phát khô, đứng đó một lúc lâu cô mới ý thức được

mình không làm gì sai, hếch lưng, đi qua bên cạnh cửa nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.