0852 - Trang 289

Anh lại nhìn một lát, đem tờ giấy vò vò, ném vào thùng rác

bên canh.

Buối chiều, cuối cùng phòng ổc cũng gọn gàng ngăn nắp, những đồ nội

thất cũ được bày biện thích đáng.

Hai người ngủ trưa trên một chiếc giường chật hẹp, Lục Cường nằm trên

giường, khuỷu tay đặt dưới đầu cô, hai chân cô cong lên, tựa vào bắp chân
anh.

Qua vài phút, hơi thở bên cạnh vang lên đều đều.

Lục Cường mở to mắt, sáng nay dậy trễ nên anh không buồn ngủ, anh

nằm một lát, cánh tay dè dặt rút ra, nâng đầu cô đặt trên gối.

Lô Nhân ngủ chưa sâu, giọng mơ hồ: “Anh đi đâu đó?”

Lục Cường vừa bước chân xuống, dừng một chút, phủi tóc

cô: “Anh ra ngoài có việc, em ngủ đi.”

Cô khẽ nheo mắt, hỏi: “Khi nào mới về?”

Lục Cường túm chăn đắp lên người Lô Nhân: “Buối tối chờ anh ăn

cơm.” Anh hôn lên chóp mũi cô, phi thân xuống giường.

Cấm Châu, khu phố cố này rất dễ tìm, so với nơi anh đang ờ thoáng mát

hơn nhiều. Nhà khá lớn, hầu như đều ố vàng, kiểu xây bảo thủ, nối bật
vùng nghiên cứu khoa học.

Lục Cường dựa theo số nhà tìm tới, thật lâu sau bên trong nhà mới có

người đáp, một người phụ nữ khoảng chừng bốn mươỉ tuối ló đầu nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.