0852 - Trang 296

ỉái, nửa nằm nhìn người ngoài cửa sổ, anh ta cũng không nhìn sang bên
này.

Lục Cường thuận mắt liếc về phía kia, mục tiêu của Khưu Chấn là căn

nhà đối diện cách 50 mét.

Vài giây sau, cô gái nhìn thấy Lục Cường đứng yên bất động, giận dữ:

“Mẹ nó, có bệnh à, nói chuyện với anh anh không nghe sao, tránh qua chỗ
khác.”

Giọng hét quá lớn khiến cho Khưu Chấn giật mình, hơi chút động chân.

Lục Cường nâng cằm, nói: “Tôi tìm cậu ta.”

“Làm như mình là nguyên thủ quốc gia không bằng, muốn tìm ai thl tìm

sao.” Cô ta đấy đấy cánh tay Lục Cường, nói: “Tôi bảo anh tránh ra, còn
không mau...”

Lục Cường không hề nhúc nhích, liếc mắt nhìn xuyên qua khe hờ không

nhỏ không lớn bên trong, cái trán Khưu Trấn nổi gân xanh, môi khẽ cong,
đôi mắt bình tĩnh không mang theo cảm xúc.

Trong xe vang lên tiếng thét, cô gái ban nãy ầm T một hồi, tóc bị giựt

ngược.

“Anh Chấn, anh Chấn, mau buồng tay ra, anh làm sao vậy..."

Khưu Chấn hung tợn: “Mẹ kiếp, có biết vừa ròi cô nói chuyện với ai

không, chán sống rồi hả?”

“A, a... Đau...”

Khưu Chấn giận dữ: “Cút ra phía sau.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.