0852 - Trang 297

Cô gái không hiếu chuyện gì, chỉ thấy Khưu Chấn tức giận thì trở nên sợ

hãi, mắt ầng ậc nước, mặt vô tội không khỏi hoảng loạn, nhích người ỉeo ra
phía sau.

Khưu Chấn vội vàng mở cửa xe: “Anh Cường, lên xe.”

Lục Cường ngòi vào tay lái phụ, hai người đàn ông cao to khiến xe chật

chội.

Khưu Chấn cười gỉải thích: “Cô gái kia không hiểu chuyện, anh đừng đế

ý.”

Lục Cường trào phúng: “Không sao, bộ dạng của anh cũng rất giống

người phát quảng cáo.”

Khưu Chấn chậc chậc, nhìn phía sau: “Còn không mau gọi anh Cường!”

Cô gái nghe Khưu Chấn nói thế thì bắt đầu thu hòi kiêu ngạo, ngồi thẳng,

nói: “Anh Cường, em đúng là có mắt như mù, không ngờ anh quen anh
Chấn, anh đừng trách em nông cạn.”

Lục Cường từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn cô ta một cái, cong cong

khóe môi đáp lại.

Khưu Chấn không muốn giới thiệu cô ta, cũng chẳng thèm quan tâm.

Lục Cường chỉnh nhỏ tiếng nhạc, bên tai lập tức thanh tịnh: “Vội sao?

Nếu không vội thì đưa anh đi một chuyến.”

Khưu Chấn nhìn anh một chút, theo bản năng nhìn ngoài cửa số.

“Không tiện?”

“Không phải.” Khưu Chấn dựa lưng vào ghế, hỏi: “Là chỗ lần trước gặp

anh?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.