0852 - Trang 384

Lô Nhân di chuyển thân thể, nói: "Em đi cùng anh, có người ngoài chắc

hẳn mẹ anh sẽ không làm khó."

Lục Cường cười khẽ, nửa thật nửa giả lên tiếng: "ĐỪng, cho anh giữ

chút thể diện."

Mặt mày Lô Nhân tái xanh, cô nhìn ah ăn mặc chỉnh tề, cuối cùng mới

cắn răng nói: "Em muốn đi cùng."

Anh nhìn về phía cô, ngăn chặn đỉnh đầu cô: "Vừa rồi không phải còn

đang thẹn thùng sao?"

Lô Nhân nhíu mi, nhớ đến những hình ảnh ân ái trước đó, thân thể cô

cứng đờ, mặt nháy mắt ửng hồng.

Con ngươi anh thâm trầm, tay dùng sức đè người cô lại: "Anh khiến em

mệt mỏi rồi."

"...Không có." Mặt cô vẫn hồng.

Anh lại hôn lên môi cô, lưu luyến một lát, nói: "Ngoan ngoãn ngủ đi."

Sau đó, trực tiếp đi ra ngoài mở cửa.

***

Đèn trong phòng khách nhà chính sáng trưng, cửa không khóa, Tiền Viện

Thanh ngồi xuống ghế dựa, tay vẫn cầm chiếc gậy mà Lục Cường đã mua
trước đó.

lục Cường khom lưng vén rèm, gọi: "Mẹ."

Tiền Viện Thanh thờ ơ, hai tay chống trên cây gậy, gõ gõ mặt đất.

lục Cường không nhúc nhích, ngón tay vỗ vỗ trán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.